Monday, March 3, 2014
NIKON F4 (trích quocbaomusic.com)
Nikon đã mất ba mươi năm tròn (1959-1989) để có F4 huyền thoại. Chưa có chiếc máy nào trước nó đạt được mọi ưu điểm: thiết kế đẹp, bền chắc, đắc dụng và tích hợp nhiều sáng chế công nghệ.
Và cũng chưa có chiếc máy nào trước nó cho ra những bức ảnh làm tan chảy trái tim, làm rung động não và làm sửng sốt mắt nhìn, ở thời kỳ chụp phim, chưa có kỹ xảo Photoshop. Thật dễ hiểu khi nó giành giải European Camera of the Year và Camera Grand Prix năm 1989.
Cầm F4 trong tay, bạn cảm tưởng như cầm nắm được một sức mạnh, một quyền lực. Mọi chi tiết đều được thiết kế như đo ni đóng giày cho bàn… tay bạn. F4 là một hệ thống - không đơn thuần là máy ảnh - hợp logic, dễ hiểu, vô cùng dễ hiểu đến mức bạn có thể quên là mình có cuốn hướng dẫn. Cầm F4, như thể bạn đang cầm một khẩu Smith & Wesson .44 magnum. À vâng, tôi bị ám ảnh phim Dirty Harry ấy mà. Tôi chỉ muốn nói F4 có thiết kế vô cùng tự nhiên, bạn không cần với ngón tay để chạm nút bấm, không cần mò mẫm xem chức năng nào ứng với nút nào. Tự nhiên, vô thức, bạn vẫn có thể điều khiển nó.
Các đường lượn tròn của thân máy rất gợi cảm
Vùng báng cầm bọc cao su êm ái, không trượt
Cân bằng rất tuyệt dù bạn dùng ống kính tiêu cự ngắn hay zoom dài
Các nút điều khiển ăn vào khớp và khóa bằng một nút kết hợp, tránh xoay bất tử do sơ ý
Chịu được khí hậu khắc nghiệt, như quá nóng, ẩm và bụi bặm
Hình dáng các nút khác nhau (chẳng hạn AF-L và AE-L) để người dùng không nhầm
Bạn có muốn sử dụng máy tính mà không cần học? Hãy dùng Apple Mac. Bạn sẽ biết chụp ảnh mà không cần học, nếu bạn có F4. Mọi thông số hiện rõ ràng trên khung ngắm. Tôi bị cận thị, thì có sao! Đã có bộ phận hiệu chỉnh diopter từ -3 đến +1 rồi.
Máy siêu bền, riêng màn trập đã chịu được tối thiểu 150 nghìn lần nhảy. Nếu mỗi tháng bạn chụp 15 cuốn phim (màn trập nhảy 540 lần) thì mười năm mới có 65 nghìn lần, tức là chưa được một nửa độ chịu đựng của lá màn trập. Vậy thì bạn cứ yên tâm dùng F4 cho đến… hết đời.
Các chế độ đo sáng điểm, ma trận và trung tâm đều đắc dụng trong các trường hợp khác nhau, sở thích khác nhau của người chụp.
Điều đáng yêu nhất của các dòng Nikon F Pro (trừ F6) là có thể tháo gù ngắm ra để ngắm từ trên xuống như Hasselblad. Tôi thích tháo gù ngắm, nhìn hình ảnh ba chiều rất đẹp. Mặc dù tôi thích thế, gù ngắm Multi-meter finder DP-20 của F4 vẫn tuyệt hảo vì ngoài công dụng ngắm, nó còn đo sáng đủ ba chế độ. Tôi không cảm tình lắm với sáng chế đo sáng màu RGB gì đó của F5, tôi tin ở F4 hơn. F4 không đòi hỏi ống kính phải có CPU mới cho đo sáng ma trận, đó là điểm giúp nó thích nghi với mọi đời ống kính kể từ pre-AI, AI, AI-S. Và chế độ đo sáng mà tôi yêu nhất (vì nó chi tiết và “hiểu ý” tôi nhất), đo sáng điểm, có mặt trên F4 với độ chính xác không thua một máy đo sáng rời.
Sở hữu được F4, bạn mới có hứng thú sưu tập ống kính Nikkor. Như đã nói ở trên, F4 thích nghi với mọi đời ống kính ngàm F: các đời ống kính cũ lắp vào, bạn có ngay một F3HP; còn ống kính AF thì tiện dụng. Theo nhiều tài liệu, F5 không phát huy được tính năng đo sáng phức tạp trên các ống kính đời cũ, chỉ có F4 và F6 vẫn giữ được chế độ đo sáng ma trận.
Hành trình Nikon hoàn toàn có thể dừng lại ở F4: F4 đã là đích đến. F5 là một F4 cầu kỳ (không phải tân kỳ); F6 chẳng khác nào F100. Sau mất mát, cuối cùng tôi cũng sắm lại được F4. Tôi dừng ở F4 trong cuộc chơi Nikon.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment